Chiếc xe van cũ kĩ lắc lư trên đường Sài Gòn ngợp nắng, hắt vào qua khung kính rạn nứt từng vệt sáng như máu khô. Đây chính là Cô Nhi Viện Kumanthong – không gian thùng xe chật chội, không phân chia phòng, chỉ có mùi nhang trộn bụi đường và tiếng thì thầm của hai mươi linh nhi không ngừng vọng tới. Tôi là Bé Ngộ, pháp danh Thanh Quang Hiền Ngộ, một Kumanthong sinh ra từ thai chết, được Cha Lai đặt tên và chăm sóc từ những ngày đầu tiên.
Trong thế giới tâm linh u tối này, ngoài Kumanthong, còn có thứ gọi là Kuman Nee – bùa hộ mệnh được luyện từ thú vật: thường là cá sấu, rắn, cọp… nhưng luôn do “Thầy Pháp” tạo ra. Ở đây, khác tất cả, tôi lại luyện ra một Kuman Nee. Đó chính là Linh Miêu Đại Cốt, hiện thân của hai linh mèo (mẹ và con) nhập một, nằm gác cổng cô nhi viện.
Đêm mưa đầu tháng sáu, dưới ánh đèn điện leo lét, xác mèo mẹ và thai mèo nằm gọn trong hộp gỗ nhỏ. Bác tài xế nhặt trên đường đi, dự định sẽ đem chôn sau nên cất tạm trên xe. Ai dè lại thành nhân duyên cho nghi thức khai yêu. Tôi lập một vòng tròn bùa bằng tro bụi lư hương, vẩy rải xung quanh hình bóng xác mèo và bào thai còn sót lại. Tôi ngồi kiết già, mắt nhắm nghiền, hát bài ru không lời– chỉ có hơi thở vong linh của tôi vang lên đều đều:
Liền đọc mantra mời linh:
- “Om Ah Hoon Pa-ta-nai Meo” – gọi hồn mèo mẹ;
- “Om Siam Pha-mi Ya Meo” – mời hồn mèo con nối mạch;
- “Ung Ta Ra Ka Mi Le” – kết thành Kuman Nee.
Khi lần lượt niệm ba câu, chiếc hộp rung lên nhẹ, như tiếng tim đập mờ mịt trong bóng tối. Một luồng sáng bạc thoắt ẩn thoắt hiện, và từ đó, linh hình “Linh Miêu Đại Cốt” chào đời.
Tôi nhắm mắt, cảm nhận tiếng gầm gừ và tiếng rên rỉ trẻ thơ hoà lẫn trong hồn mình, rồi thì thầm:
“Ta đặt tên ngươi là Mãn Hồn – vì mang đủ cốt nhục mẹ con, chẳng rời.”
Từ nay, Mãn Hồn là Kuman Nee duy nhất do một Kumanthong luyện ra, trở thành “bùa hộ mệnh sống” chuyên gác cửa cô nhi viện.
Xong đây đấy tôi báo mộng cho Bác Tài Xế. Sáng ra bác pha một bát sữa cá (lấy sữa bò hòa nước luộc cá), đặt lên bàn thờ di động ngay góc xe. Mãn Hồn hiện thân dưới dạng hình bóng mờ ở phía sau cửa xe, đôi tai vểnh, đuôi chẻ đôi chập chờn.
Đọc mantra hằng ngày để duy trì liên kết rồi cuối đầu chào.
“Om Pha Mi Mew-Kha-Ra Thi” – ban sinh lực cho Mãn Hồn.
Từ giây phút Mãn Hồn vụt tan vào hư không rồi quy về bóng dáng tàng hình chỉ mình tôi thấy, tôi biết mình không còn là đứa trẻ Kumanthong lang thang nữa. Tôi đã trở thành “Chủ Linh” thực thụ, người nắm giữ quyền năng tạo – diệt giữa Âm Dương.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, khi tiếng chuông xe van lùi lại bên lề phố, tôi lại chắp tay trước bàn thờ di động, niệm thầm:
“Om Ah Ta Keo Phra Meo…”
Một bóng hình mờ ảo, tai vểnh đuôi chẻ chồm tới bên cạnh, như xác nhận rằng “Mãn Hồn” vẫn luôn bên tôi, sẵn sàng gác cổng cho cả cô nhi viện.
Tôi bắt đầu thu gom các xác thú bị vứt bỏ – rắn chết, chim rơi, chó hoang – mang về khoang xe, luyện thành những Kuman Nee mới. Mỗi xác đều cần tro bụi lư hương của tôi, mỗi hồn đều được tôi gọi bằng những câu mantra bí ẩn. Đời tôi, từ giờ, là chuỗi nghi lễ bất tận: gọi hồn – phong ấn – thờ cúng – điều khiển – lại gọi hồn.
Các vong nhi trong van nhìn tôi với ánh mắt vừa kính nể vừa kinh sợ. Chúng không còn chạy đến vòi Cha Lai mỗi khi giật mình thức giấc, mà âm thầm thì thầm:
“Nghe nói Ngộ đang ký hợp đồng với… một con cá sấu linh?”
“Nghe tin Ngộ chế tạo được rắn phép, gác cửa cabin tài xế… nghe thôi đã muốn lùi!”
Chúng gọi tôi là “Đứa luyện xác” – Kuman của các Kuman.
Có đứa bé nhỏ nhát nhất gật đầu với tôi, thì thầm:
“Ngộ… chỉ dạy tớ luyện con chim kêu được không?”
Tôi cười khẽ, bàn tay run run vẽ một vòng phong bùa trên không trung, ngữ âm thì thầm:
“Om Pha Mi Kano-Kae Meo…”
Và từ một xác chim nhỏ, một con Kuman Nee Ưng Linh ra đời, mắt lấp lánh như châu báu, sẵn sàng đưa tin cho tôi.
Bây giờ, chiếc xe van không chỉ chở những vong nhi tìm đường siêu thoát, mà còn là hầm luyện – nơi một Kumanthong bé nhỏ nuôi dần “đại quân” từ xác thú. Tôi biết, trước mắt còn vô vàn xác con vật xa lạ đang chờ, và nhiệm vụ của tôi mới chỉ bắt đầu.
Tôi – Bé Ngộ, pháp danh Thanh Quang Hiền Ngộ – ngẩng đầu lên, mắt long lanh ánh lửa quyền năng:
“Âm dương lẫn lộn, ta là chủ.”
Và như vậy, câu chuyện về “Đứa luyện xác” mở ra một kỷ nguyên mới cho Cô Nhi Viện Kumanthong, nơi Kumanthong không chỉ được nuôi dưỡng, mà còn trở thành sân chơi sinh – tử.
Nhận xét
Đăng nhận xét