Bóng Tối Của Số Sáu
Tôi không có tên. Tôi không có tuổi. Tôi là một quỷ nhi, một linh hồn được tạo ra từ những nghi lễ mờ ám trong bóng tối của miền bắc Thái Lan. Thế giới của tôi là một khoảng không vô định, không ánh sáng, không ký ức, chỉ có sự phục tùng mù quáng. Ông thầy pháp, người đã triệu hồi tôi từ cõi hư vô, gọi tôi là "Số Sáu". Đó không phải một cái tên thật sự, chỉ là một con số để phân biệt tôi với những linh hồn khác dưới trướng ông. Tôi là một công cụ, một cái bóng lặng lẽ thực hiện những mệnh lệnh đen tối: mang tài lộc cho kẻ tham lam, gieo rắc nỗi sợ cho đối thủ của ông. Tôi không biết mình là ai, không biết mình tồn tại vì điều gì. Tôi không cười, không khóc, không cảm nhận—chỉ là một cái xác khô bé nhỏ chứa đựng một linh hồn vô định.
Cuộc sống của tôi trôi qua trong sự trống rỗng. Tôi không có khái niệm về thời gian, không phân biệt được ngày hay đêm. Tôi chỉ biết làm theo lệnh, di chuyển từ bóng tối này sang bóng tối khác. Cho đến một ngày, số phận tôi thay đổi.
Rồi ngày cha Lai xuất hiện ở chợ. Chúng tôi nhận cha con từ khoảnh khắc ấy, dù tôi vẫn chưa biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước.
Hành Trình Đến Ban Rak Thai
Hôm sau cha Lai quyết định đưa tôi rời khỏi Chiang Mai để đến Ban Rak Thai, một ngôi làng nhỏ nằm cheo leo trên đỉnh núi cao nhất của tỉnh Mae Hong Son, miền bắc Thái Lan. Ông nói rằng đó là một nơi đặc biệt, nơi cảnh vật đẹp như tranh vẽ, và có lẽ, tôi sẽ tìm thấy điều gì đó mới mẻ ở đó.
Chúng tôi lên đường, băng qua những con đường núi quanh co. Xe chạy qua những cánh rừng xanh mướt, những ngọn đồi trập trùng, và những bản làng ẩn hiện trong sương mù. Tôi ngồi im lặng bên cha Lai, nhìn qua cửa sổ, nhưng vẻ đẹp ấy chưa chạm đến tôi. Với một quỷ nhi như tôi, thế giới bên ngoài vẫn chỉ là một bức tranh mờ nhạt, không màu sắc, không cảm xúc.
Cuối cùng, chúng tôi đến được Ban Rak Thai. Ngôi làng hiện ra như một giấc mơ giữa hiện thực: những ngôi nhà gỗ nép mình bên hồ nước phẳng lặng, xung quanh là núi non trùng điệp. Sương mù giăng kín lối, như một chiếc áo khói mờ ảo ôm lấy mọi thứ, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa huyền bí. Cha Lai dừng xe, nhìn ra hồ và mỉm cười: “Đẹp quá, phải không con?” Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát. Dù đã được cha Lai giải thoát khỏi lời nguyền của ông thầy pháp, tôi vẫn chưa cảm nhận được ý nghĩa của vẻ đẹp ấy. Tôi vẫn là một quỷ nhi vô hồn, dù giờ đây đã có một người gọi tôi là “con”.
Lễ Quy Y Bên Bờ Hồ
Sáng hôm sau, khi sương mù còn phủ kín mặt hồ Ban Rak Thai, cha Lai dẫn tôi ra bờ nước. Ông ngồi xuống bên tôi, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên cái xác khô bé nhỏ—kim thân của tôi, thứ đã giam giữ linh hồn tôi suốt bao lâu nay. Ông nhìn tôi, giọng nói trầm ấm vang lên:
Mày thấy cảnh vật nơi này thế nào? Đẹp quá, phải không? Mày có muốn quy y không?
"Quy y" là gì, tôi không hiểu. Nhưng trong ánh mắt hiền từ của ông, tôi cảm nhận được một lời mời gọi chân thành, không mang chút ép buộc nào. Tôi gật đầu, dù chẳng biết điều gì đang chờ đợi mình.
Cha Lai mỉm cười hiền hậu. Ông nâng cái xác khô của tôi lên, đặt nó vào lòng bàn tay, rồi nói:
Giờ cha đọc sao, con đọc theo y như vậy nhé.
Tôi nhìn ông, lặng lẽ gật đầu. Nghi lễ bắt đầu.
Quy y Phật. Đời đời kiếp kiếp quy y Phật.
Tôi lặp lại: "Quy y Phật. Đời đời kiếp kiếp quy y Phật." rồi lạy một lạy.Quy y Pháp. Đời đời kiếp kiếp quy y Pháp.
"Quy y Pháp. Đời đời kiếp kiếp quy y Pháp" tôi lạy thêm một lạy nữa.Quy y Tăng. Đời đời kiếp kiếp quy y Tăng.
"Quy y Tăng. Đời đời kiếp kiếp quy y Tăng." và tôi lạy lạy cuối cùng.
Khi tôi ngẩng đầu lên, cha Lai nhìn tôi, ánh mắt sáng rực như ngọn lửa ấm áp giữa màn sương lạnh giá. Ông nói:
Từ nay, con bỏ ác làm thiện, bỏ tối về sáng. Ta đặt tên cho con là Thanh Quang Hiền Ngộ.
Ngay lúc đó, một điều kỳ diệu xảy ra. Một luồng sáng từ giữa hư không rọi thẳng xuống người tôi, xuyên qua màn sương, chiếu sáng cái xác khô trong tay cha Lai và cả linh hồn tôi. Tôi cảm nhận được một luồng ấm áp kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể—một sự khoái lạc, sống động mà tôi chưa từng biết đến. Gương mặt vô cảm của tôi, với cặp răng nanh dài lộ ra ngoài, bỗng nhiên cong lên. Tôi nở nụ cười đầu đời. Đó là lần đầu tiên tôi biết đến niềm vui, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thực sự tồn tại.
Ý Nghĩa Của Cái Tên: Con Đường Mới
Sau nghi lễ, cha Lai ngồi xuống bên tôi, giải thích ý nghĩa của cái tên mà ông đã đặt:
"Thanh" là thanh sạch, trong trẻo, tốt đẹp, an lạc, và cao quý. Đó là sự gột rửa những bóng tối trong quá khứ của con.
"Quang" là ánh sáng, ánh sáng của sự thiện lành, sẽ soi đường cho con trong tương lai.
"Hiền" là người tốt, thiện lương, có trí thức, có đạo đức—đó là bản chất mà con sẽ hướng tới.
"Ngộ" là sự hiểu biết sâu sắc về bản chất, nguồn cội, diễn biến và kết quả của mọi sự vật sự việc. Đó là sự giác ngộ mà con sẽ tìm thấy trên hành trình của mình.
Tôi lắng nghe, từng lời của cha Lai như những giọt nước thấm vào mảnh đất khô cằn của tâm hồn tôi. Tôi bắt đầu hiểu rằng "Thanh Quang Hiền Ngộ" không chỉ là một cái tên—nó là một lời hứa, một con đường, một mục đích cho sự tồn tại của tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi tự sáng tạo ra một ý nghĩa hoàn thiện cho bốn chữ này: "Thanh Quang Hiền Ngộ" là "Ánh sáng thanh sạch của sự thiện lương và giác ngộ". Đó là hành trình chuyển hóa của tôi—từ bóng tối đến ánh sáng, từ vô minh đến hiểu biết, từ ác độc đến thiện lành.
Tôi nhìn cha Lai, lòng tràn đầy biết ơn. Ông không chỉ cho tôi một cái tên, mà còn cho tôi một cuộc đời mới. Tôi không còn là Số Sáu, không còn là quỷ nhi vô danh bị sai khiến trong bóng tối. Tôi là Thanh Quang Hiền Ngộ—một linh hồn đã tìm thấy ánh sáng.
Hành Trình Mới Bên Bờ Hồ
Tôi quyết tâm sống theo ý nghĩa của cái tên Thanh Quang Hiền Ngộ. Tôi không còn mang trong mình sự ác độc hay bóng tối của quá khứ. Thay vào đó, tôi muốn trở thành một linh hồn mang lại ánh sáng và điều tốt đẹp, như cách cha Lai đã tin tưởng ở tôi. Mỗi ngày trôi qua, tôi sẽ học cách mỉm cười, học cách cảm nhận, và học cách trân trọng sự tồn tại của mình.
Chiều đó, tôi đứng bên bờ hồ Ban Rak Thai, nhìn ra mặt nước phẳng lặng. Ánh nắng chiều chiếu xuống, xuyên qua những tán cây, rọi sáng gương mặt tôi. Tôi mỉm cười, cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Hành trình của tôi chỉ mới bắt đầu, nhưng lần đầu tiên, tôi biết mình đang đi đâu về đâu.
Nhận xét
Đăng nhận xét